Content

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

M Ặ C N H I Ê N

Có ng nói vs tôi thế này. Ở trong thế giới của mình, ng ta mặc nhiên cười khi gặp chuyện vui, mặc nhiên khóc khi gặp chuyện buồn và mặc nhiên khó chịu vì những điều khó chịu. Nói chuyện nghe thật mắc cười. Mắc cười nhưng k nói đùa. Thật! Vui, buồn và khó chịu ở đây là những điều mà ĐA SỐ mọi ng đều vui, buồn hay khó chịu. Chả ai lập ra danh sách những điều BẮT BUỘC phải cười, phải khóc hay khó chịu. Thế đấy. Thế mà họ lại ngầm hiểu vs nhau những điều KHÔNG ĐƯỢC cười, không đc khóc hoặc k đc khó chịu??? SAO LẠI THẾ? Thỳ vì là chuyện của cảm xúc, ai lại đi bắt bẻ và ghi chép rành rọt như ngân hàng siết nợ bao giờ. Mà có biên ra thì khi nào mới xong. Chưa kể MỖI NG LÀ MỖI CHỈNH THỂ, ngàn ng là ngàn kiểu phản ứng khác nhau. Ấy gọi là cảm xúc cá nhân, là mặc nhiên nó đã như vậy. Nhưng bạn biết k, cũng mặc nhiên, CHẢ BAO GIỜ cái cảm xúc cá nhân ấy đc nhìn nhận một cách rộng mở.






Tôi nhớ ngày em còn nhỏ, ừ thì cũng k gọi là nhỏ ở cái tuổi bao bạn đồng lứa của e. Em chạy hì hục bắt bông hoa đỗ quyên trồng trên đường . Em tưởng ấy là bươm bướm. Lũ trẻ con thi nhau nói những lời k mấy tốt đẹp. Tôi chỉ bảo "này là hoa đỗ quyên, ơ  mà  trông giống bươm bướm nhỉ" r bứt tung cánh hoa, hất lên không trung. Vs chị em tôi, hoa đỗ quyên là bươm bướm. CÓ VẤN ĐỀ GÌ?

Lại nhớ lần em vừa ăn, vừa khóc chỉ vì đang chơi Talking Tom thì mẹ bắt cất đi. E khóc như đứa trẻ 5 tuổi pha cả bực bội lẫn tức giận. Cực kì tức giận. CÓ GÌ KHÔNG ĐÁNG KHÓC NẾU ĐIỀU ĐÓ VS E LÀ QUAN TRỌNG?

Ng khác tức giận có thể đập bể chén bát, tát nhau u đầu, bể trán, còn e, khi e tức giận, e tự cào tai mình hoặc e bấu mẹ. PHẪN NỘ NHƯ THẾ NÀO THÌ MỚI CÓ QUYỀN ĐỘNG TAY, ĐỘNG CHÂN? Ng khác bịt tai khi gặp phải âm thanh chói tai, nhức óc. Em bịt tai chỉ vì một âm thanh quảng cáo có tốc độ nhanh.

Con ng ta làm văn hay, nói chuyện hay, thưa gửi cũng hay, khôn k để đâu cho hết. Còn em, em giỏi tính nhẩm, giỏi đàn, học tốt anh văn. Em chẳng bắt chuyện vs ai. Em chỉ thic chơi vs máy tính, e thic tìm tòi đồ điện tử, e tự làm powerpoint, tự làm video, e còn tải cả phần mềm vẽ 3D bảo tôi bày. Con ng ta học THUỘC LÒNG tất cả các môn từ lịch sử, địa lý, kỹ thuật, đạo đức. Em không học, càng k chịu học thuộc lòng. Đơn giản là e k thic. VẬY LÀ EM KHÔNG GIỎI? EM KHÔNG ĐC CÔNG NHẬN. E K PHẢI LÀ NG CÔNG DÂN TỐT????? Buồn cười. Biết bao nhiêu ng đã từng thuộc lòng đạo đức để sau này thành ra sát nhân? Biết bao ng tụng 1 nùi kiến thức vào đầu r thi xong thì gió thoảng mây bay quên hết? Bao nhiu ng từng học sức khỏe r lại đi hủy hoại sức khỏe?

Ng ta bảo em tôi KHÔNG BÌNH THƯỜNG. Họ bảo em tôi BỊ TỰ KỶ. Từ lúc nào mà những điều ĐA SỐ đc cho là đúng? Từ lúc nào mà những điều không thuộc CẢM XÚC CỦA ĐA SỐ ĐC CHO LÀ BẤT BÌNH THƯỜNG? Vì em tôi vui những điều k đc cho là vui, em tôi khóc những điều k đáng để khóc và tức giận vì những điều ngớ ngẩn trong một thế giới ích kỷ mà e-đc gọi là- không bình thường????? THẾ NẾU TÔI NÓI, Ở THẾ GIỚI CỦA NHỮNG NG NHƯ EM TÔI, phản ứng và cảm xúc của thế giới ích kỷ này LÀ BẤT BÌNH THƯỜNG, là nhỏ nhen, là ác độc... TÔi ĐC QUYỀN CHỨ????

Ba mẹ tôi.

Chẳng tìm đc ai yêu thương chị em tôi hơn ba mẹ. Nuôi 1 đứa con bình thường đã phải canh cánh lo âu đến khi nào k thể lo âu đc nữa. Còn ba mẹ tôi, có lẽ, đến khi k thể lo âu đc nữa, vẫn sẽ cứ lo âu. Ba mẹ tôi dẹp mọi công việc làm ăn ngay lúc hưng thịnh nhất qua 1 bên , chỉ ở nhà và chăm lo cho 2 chị em. Cũng đã lớn tuổi. 1 đứa thì chưa nên hồn, nên cơm nên cháo, 1 đứa thì nhỏ nhoi. Ấy vậy mà, vẫn có điều ra tiếng vào, ba mẹ tôi sống k có phúc nên em tôi mới thành ra như vậy. Chao ôi, chữ phúc ở đời nghe mới thật xót xa. Tôi k sống nhún nhường, càng k giỏi giữ bình tĩnh và vị tha như mẹ. Tôi ghi nhớ hết TẤT CẢ những ai có tuổi mà phát ngôn k bằng đứa lớp 5, tôi ghi nhớ hết tất cả những ai tốt trc mặt và đồn thổi sau lưng. Để chi? Để k sống dư hơi và bạc kiếp như họ. Rất mừng vì trời Phật luôn có mắt, ai sân si, ai ngay thẳng, đứng trc bàn thờ mà tự hỏi bản thân.


Tan học, e tôi bưng cặp chạy ùa ra xe, e khóc vì e chán trường lớp. Nhưng ba mẹ vẫn cho e tôi đi, cốt để tiếp xúc vs chúng bạn. Lũ trẻ con độc mồm trong trường chạy ngang qua dè bỉu, mắt ba tôi lằn đỏ. Tôi chả trách gì lũ trẻ. Tôi chỉ thương ba, thương em. Em tôi hồn nhiên lắm. Chả hiểu chúng nó nói gì nên cũng chả để ý. Hoặc em biết, em hiểu mà tôi k hiểu hết đc em. Nhiều khi e ngồi im lặng, mắt hững hờ, tôi ngồi đối diện mà như chẳng hiện diện. Những lúc ấy, gọi tên em mà nước mắt tưởng như trào ra.

Trc có lần nằm khóc vs mẹ, tôi bảo con chẳng lấy chồng đâu, con ở vs e thôi, chẳng yên tâm đc. Mà, vì sao, ng ta lại phải lấy con, tự dưng độn thêm gánh nặng, lại chẳng ruột rà máu mủ gì. Mẹ tôi bảo: "Thế mới là tình yêu chứ con! Nhiều nhà còn khổ gấp vạn nhà mình." Sau bao nhiêu phép thử, tôi chả biết thứ tình cảm đó có thực sự màu nhiệm đến vậy. Tôi chỉ biết, những gì tôi cần là tình thương, là cảm thông, là bao dung và che chở. Tôi đâm thấy mình ngớ ngẩn. Chính tôi cũng cảm thấy em là một gánh nặng, coi e là KHÔNG BÌNH THƯỜNG, cũng chính tôi lại chẳng tự yêu thương và cảm thông vs bản thân, k cho bản thân mình thời gian, sự nghiệp lại chưa vững vàng, chưa bao dung và che chở đc cho e thì tìm gì điều đó nơi 1 ng khác, trách gì ở những kẻ xung quanh. Và mẹ tôi nói đúng, tôi đã quá bi quan. Tôi còn ba, còn mẹ, còn mọi hậu thuẫn, chưa gì đã khóc rống lên. Thật chả ra làm sao. 

Em là em của tôi. Nghĩ đến chuyện k phải đơn độc trên cõi đời này, tôi lại thấy mình vui lạ. Đương nhiên em tôi sẽ còn phải rèn giũa nhiều để có thể sống vững vàng. Tôi k ngu xuẩn đến mức : "Ờ. E tao vậy đó. Kệ nhà tao". Tôi biết em mình có nhiều hạn chế, nhất là về mặt giao tiếp, xã hội, thể hiện tình cảm, khó khăn hơn cả là giáo dục giới tính và nhận thức, đạo đức. Nhưng..tôi nhìn nhận đó là một hành trình thú vị, của tôi, của ba mẹ và cả của em. Ít nhất, em tôi vẫn giỏi những thứ rất riêng biệt, e có tài cảm nhạc cực mạnh, có khả năng tính toán của não trái rất nhanh, học cũng nhớ rất nhanh....chỉ cần kiên nhẫn và lồng ghép những thứ e phải biết vs máy tính. Điều cần làm nhất là hướng cho em một con đường đúng đắn. Sau này, lỡ tôi chết đi, em vẫn sẽ sống đc, sống tốt. Nhưng trc mắt, việc đầu tiên của tôi là : sự nghiệp bản thân phải vững vàng đã, rồi lo cho ai thì lo.

Báo chí nói PHẢI CAN THIỆP ĐỂ ĐƯA NG "MẮC BỆNH" TỰ KỈ TÁI HÒA NHẬP CỘNG ĐỒNG, tôi cho rằng, đây câu truyền thông ngu xuẩn nhất tôi từng đọc. Cha mẹ nào đọc xong câu đó, mặc nhiên trong đầu đã bị tiêm vào CON TÔI MẮC BỆNH. Đúng. Nó đc ghi nhận là bệnh. Nhưng bệnh sinh ra để chữa mà. Có tốt cho tinh thần khi dùng những từ như vậy để nói về biện pháp? Chẳng những thế, báo chí nói về thực trạng chiếm đến 90%. Có rất ít bài nói về giải pháp, trong đó, không phài bài nào cũng giúp ích cho ng đọc. Thứ hai, cái quần què gì gọi là tái hòa nhập cộng đồng? Cái cộng đồng ấy đã sẵn sàng đón những ng như e tôi chưa mà tái vs chả chín? Đã coi ng tự kỷ như một thế giới khác cô lập, liệu đã bao giờ cho họ chỗ tồn tại chưa mà tái hòa nhập, cho ở lúc nào đâu mà tái? Nếu có thì những lời cay độc kia đã k tồn tại r. Biết là cũng có ng này, ng kia, k thể đánh đồng hết đc, tôi chỉ đang nhắm vào những kẻ độc mồm nói ra lời ngu xuẩn, nhắm đến cả báo chí viết khách quan một cách quá đáng, không chừa lại chút tình thương.

Tôi đơn giản chỉ muốn trở thành ng HƯỚNG DẪN cho em. Tôi tôn trọng thế giới của em, nơi mà dù có yêu thương em cách mấy, tôi biết nó sẽ vẫn tồn tại, ngay chính trong e. Vì thế, tôi hoàn toàn k có ý định kéo em về thế giới này. E sẽ ngạt thở mà ngất mất. Tôi biết, ở thế giới của em, mọi thứ đều có thể, nơi hoa đỗ quyên là bươm bướm, nơi ông mặt trời màu xanh, nơi gà mọc cả trăm chân, nơi mèo gọi là bò, bò gọi là con ụm bò, nơi em chỉ biết yêu thương chứ chẳng hề có ý định làm buồn lòng ng khác... E có quyền định nghĩa mọi thứ, bởi rốt cuộc, chúng chỉ là cái tên mà ai đó vô tình đặt tại thế giới này. Em cũng có thể k thích thế giới này, nhưng e k thể chối bỏ mình đang sống trong nó. Vả lại, học đc cách giao tiếp, có bạn bè, có ng yêu, có gia đình.. sẽ ấm áp hơn nhiều lắm. E sẽ k thấy cô đơn.

Mỗi năm, vào sinh nhật em, tôi sẽ lại viết cho e một bức thư. Năm nay, có lẽ chỉ nên dừng thế này, cho e đọc tất cả nhật ký từ ngày tôi còn đi học, chẳng phải để bắt em sống tốt hơn tôi hay sống theo cách của tôi hay tránh đc những lỗi lầm. Tôi vẫn mong em sẽ trải qua tất cả những gì tôi từng trải, mỗi thứ một tí. Chỉ khác là, lúc ấy, chắc chắn, em luôn có tôi bên cạnh, có tôi hiểu lúc bằng tuổi e, tôi cũng cảm nhận đc những điều e đã và đang cảm nhận. E sẽ có ng để sẻ chia. Và dù em có thế nào, làm nghề gì, tôi chỉ mong e là ng tốt, sống hạnh phúc là đc.

Tôi thấy dù là thế giới của những ng như em tôi hay cộng đồng LGBT, tất cả đều chung một điểm: vì là thiểu số nên k đc thừa nhận, thậm chí còn bị coi là bệnh hoạn. Vì TỰ NHIÊN LÀ MÌNH, TỰ NHIÊN YÊU mà MẶC NHIÊN bị ghét bỏ. VÌ TỰ NHIÊN LÀ MÌNH MÀ MẶC NHIÊN CÓ LỖI, MẶC NHIÊN PHẢI NHẬN KÌ THỊ. Có đáng k? Cách đây 2 năm, có ng bảo tôi hãy làm truyền thông xã hội về tự kỉ, bởi lẽ, không nhiều ng ở VN biết về căn bệnh này, có ng biết nhưng k hiểu rõ bản chất, sử dụng từ tự kỷ một cách lệch lạc mà k biết nó vô tình chạm vào nỗi đau của 1 số gia đình có con em chẳng may. Sẽ tiến hành chứ. Nhưng tôi k phải đứa con gái giỏi lo chuyện xã hội trc khi dàn xếp êm thấm chuyện trong nhà. Bản thân mình hãy là minh chứng trc khi hô hào khẩu hiệu. Vả lại, báo chí cũng đã viết vô vàn về căn bệnh này r. Thiếu sót ở chỗ chưa có liên kết mọi ng vào một cộng đồng chính thống, rộng lớn và lớn mạnh như LGBT, nguồn tài trợ hay mức độ quan tâm cho thực trạng này cũng rất hiếm hoi. Nếu bạn quan tâm, hãy dành chút thời gian tra cứu để hiểu rõ hơn qua trang Giúp trẻ tự kỷ. Nếu gia đình bạn có hoàn cảnh giống tôi, tôi rất mong nhận được phản hồi để cùng nhau nghiên cứu tài liệu và tìm ra phương pháp hướng dẫn, giúp đỡ hiệu quả nhất. Hay ít nhất, có ai đó chia sẻ và hiểu đc những gì gia đình mình đang gặp phải cũng đã là một điềm may. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, mình chỉ nhắn gửi một điều: "Đừng mặc nhiên, về tất cả mọi thứ!"













































































--------------
Tặng em của tôi: Chị nói chị rất thương em nhưng chưa một lần nào, chị dám nhìn thẳng vào mắt ng đối diện, và nói: "Chị tự hào về em, nhiều, nhiều nhiều lắm lắm". Nay chị đã có đủ dũng khí đó. Em là em của chị. Bấy nhiêu đó đã đủ để chị tự hào r.  Chị cũng chưa một lần nào đòi cho e quyền được công nhận. Nay chị đã viết, k phải cho 1 ng, 2 ng biết mà là cho chị biết, cho những ng nói xấu em của chị phải tự vấn lại mình. Những điều đơn giản đó mà mãi đến giờ chị mới làm, chị của em không phải là người chị tốt. 

Chị của em cũng  không phải là đứa con ngoan. Chị của em làm ba mẹ sợ và phiền lòng rất nhiều. Là chị đã chọn làm như thế và không hối hận. Chị chỉ mong ba mẹ hiểu, chị sống vì bản thân chị cũng là vì muốn tốt cho em. Làm sao có thể làm chỗ dựa cho em, khuyên em nên làm gì khi chính chị không hiểu rõ về bản thân mình và chưa bao giờ làm đc điều mình muốn?

Chị của em sẽ không nói xin lỗi. Vì câu nói đó dành cho kẻ bất tài. Chị cũng không hứa hẹn. Vì những điều đó thường trôi qua rất mau, trôi đến khi ng ta chẳng còn nhớ đã hứa hẹn gì. Nhạt lắm. Chị sẽ chỉ hoàn tất những gì chị còn dang dở, làm những gì chị đang làm và dự định sẽ làm. Thế thôi.
Cảm ơn em vì đã đc sinh ra. Chị thật sự rất biết ơn điều đó. Chị rất thương em, nhưng k thể thương bằng lời đc, e nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét