Content

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Mùa Quỹ Dà




 Ngày xưa rất xưa, khi nhà còn gần đồi, mỗi mùa quỳ nở là cả đoạn đường đi học vàng rực như thể ai đó vừa dệt thêm nắng. Dệt thêm để bảo mấy đứa bé con cất áo mưa đi, cuối mùa mưa rồi, mang thêm làm gì cho nặng cặp. 


Ngày ấy chả thích cái hoa này tí nào. Hoa gì mà hôi như thú. Ngày nhỏ dù bị thảy ở nhà chơi một mình nhưng vẫn bị cấm không được đi chơi xa, cấm lang thang bờ này bụi nọ kẻo rắn cắn, chó cắn, côn trùng cắn.... Chỉ cần len lỏi một tí nơi bụi quỳ, ngắt một phát là về bị mẹ phát hiện đi chơi xa ngay. Mà cái bông đến là lạ kì. Tươi rói trên cành là thế mà khi bị ngắt xuống rồi thì héo rất nhanh. Héo như thể chỉ còn phần xác chứ chẳng còn linh hồn. Người ở núi cũng vậy, đi xa Đà Lạt rồi thì phần hồn vẫn mãi ở đấy, trên cành cây, đợi chờ, chờ một khi phần xác trở về thì tươi lại. Nói chuyện nghe thật ghê. Nhưng thiệt là vậy.











Lại nhớ mùa quỳ nở cũng là mùa gió về, sắp đến Noel, nhà gần đồi nên cơ man là phấn thông bay lả tả trong không trung. Giá nó to như bông tuyết thì đảm bảo sẽ rất đẹp. Nhưng phấn thông là lũ có cánh và rất tinh ranh, chả nhìn thấy chúng nó đâu, chỉ biết chúng nó ở đấy, tự do và ngạo mạn, chỉ chực chờ ai đó hít 1 hơi thật sâu, căng tràn lồng ngực là chui tọt vào phổi, ở mãi trong đấy làm ng ta thúng thắng ho đến điên dại. Ngày ấy thích bị ho cực. Cứ đến mùa này là trong lớp hết đứa này đến đứa kia thay nhau sủa. Ho đến mức mún lòi cả bản họng ra đến nơi. Việc bị ho có rất nhiều lợi ích. Nhỡ chẳng may bị cô kêu lên dò bài hoặc bị đặt 1 câu hỏi khó, đứa nào đứa nấy cứ thế sủa lên cho tội nghiệp là tai qua nạn khỏi=]] Giờ thì năn nỉ một hạt phấn thông bay vào phổi cũng khó!








Lại nhớ mùa quỳ nở là mùa văn nghệ văn gừng mừng 20/11. Học hành mang không khí khác hẳn. Nhớ khoảng độ đó có thích một bạn. Bạn đó cũng có thic lại mà hai đứa chả nói gì với nhau. Cứ thế mọi thứ trôi tuột đến tận năm nhất thì gặp lại. Rồi thì bản thân xoay vần với những thứ mới lạ, xoay nhiều đến mức gạt hẳn ng ta sang một bên. Giờ thì lạc mất luôn. Ráng chịu. 

Mùa quỳ trong tui chỉ có thế. Giờ ao ước bàn tay sực nức cái mùi ngai ngái của quỳ, ước phấn thông bay vào phổi, ước chưa từng cư xử tệ với người đã cố gắng rất nhiều chỉ để đến gần mình...thiệt khó.







Mà thôi, chuyện cũng đã qua rồi. Đã gắn mác hồi ức thì cấm đào bới. Hồi ức là căn nhà nhỏ, không phải con đường mang tên Mai Anh Đào, nay anh xới, mốt anh khoét, kia anh đục. Cho nó ngủ thẳng cẳng.
Lần này về nhà một cách đường đột. Là nhớ quá rồi, thèm nhà quá rồi, chịu không nỗi nữa nên chân cứ thế mò ra bến xe. Có dắt díu thêm 1 lũ điên. Hoa nở không nổi âu một phần cũng do lũ này.










3 nhận xét:

  1. Cảm ơn những hình ảnh về quỹ dà của bạn. Rất đẹp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hx. L cảm ơn nhe. Hình hoa dã quỳ thì chẳng thấy đâu. Toàn mấy con quỹ già k

      Xóa